Gia sư Bình Dương Thủ Dầu Một thấy rằng con
người, ai cũng từng đắm say trước vẻ đẹp của một đóa hoa, hay nghiêng mình
trước sự hùng vĩ của những hòn núi cao. Đối với Nguyễn Trãi, dù chỉ là một cơn
gió thoảng nhẹ, một cơn mưa bụi lướt qua cũng làm cho tâm hồn ông rung cảm. Bởi
thế, Xuân Diệu đã nhận xét: trong thơ việt nam, có một nhà thơ nào yêu mến thắm
thiết đất nước, thiên nhiên và có những vần thơ đẹp đẽ, tinh vi sâu sắc về đất
nước thiên nhiên cho bằng nguyễn trãi.
Tình yêu đất nước, thiên nhiên quá thắm thiết, đậm sâu nên nguyễn trãi
đã dành hết những vần thơ đẹp đẽ, tinh vi, sâu sắc cho những tình cảm cao đẹp
ấy. Vần thơ ông đẹp đẽ ở chỗ miêu tả phong phú những cảnh sắc thiên nhiên tươi
đẹp, bằng những nghệ thuật đặc sắc. Tinh vi ở cái nhìn độc đáo, tinh tế, phát
hiện ra vẻ đẹp tràn đầy sức sống của thiên nhiên. Còn sâu sắc là vì ẩn sau
những vần thơ ấy là tình quê bình dị, dân dã là nỗi chăm lo, là niềm khát vọng
nhân dân có cuộc sống yên bình, no đủ, chăn ấm gối êm. Nhận xét của xuân diệu
thật đúng: nguyễn trãi là nhà thơ duy nhất yêu thắm thiết và trao tặng cho
thiên nhiên, đất nước những vần thơ đẹp đẽ, tinh vi, sâu sắc đến vậy.
Gia Sư Dạy Kèm Bình Dương thấy rằng lòng yêu nước, yêu tổ quốc bắt nguồn
từ lòng yêu những thứ nhỏ bé, bình dị xung quanh, yêu những con người dân dã
nơi quê nhà. Thơ nguyễn trãi viết không chỉ là những cảnh sắc thật hùng vĩ, huy
hoàng, cũng không là thứ gì đó quá cầu kì, đẹp đẽ mà đôi khi chỉ là những cảnh
giản đơn, bình dị như ao rau muống, rặng mồng tơi:
Ao cạn vớt bèo cấy muống
Đìa thanh phát cỏ ương sen
Qua hai câu thơ trên, nguyễn trãi hiện lên trong mắt người đọc, không
phải là một vị quan chức cao, tước rộng, áo quần sang trọng mà là một người
nông dân chân lấm tay bùn, một lão nhà nông thứ thiệt. Những cảnh vật quá gần
gũi, tầm thường như cái ao cái bèo vườn muống trước nhà ta, qua thơ nguyễn trãi
sao trở nên thân thuộc, thân thương đến thế. Chưa hết tiếng lao xao nơi chợ cá
hằng ngày hay tiếng cầm ve cũng được đưa vào bài thơ nguyễn trãi:
Lao xao chợ cá làng ngư phủ
Dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương
Dễ có ngu cầm đèn một tiếng
Dân giàu đủ, khắp đói phương
Tiếng lao xao chợ cá gợi cuộc sống tấp nập, dông đúc, tươi vui của người
dân, cả âm thanh dắng dởi cầm ve ở lầu tịch dương cũng làm cho người ta có cảm
giác rộn rã. Trong cái cảnh sắc dân dã, làng quê ấy nhà thơ ước muốn cuộc sống
thái bình, mong ước nhân dân mãi ấm no qua điển tích ngua cầm. Ngu cầm là cây
đàn vua ngu thuấn được tặng, mỗi khi nhàn rỗi, vua thường lấy đàn gảy khúc gió
phong nam để nhân dân đất nước thái bình thịnh vượng. Câu thơ lục ngôn ngắn
gọn, dồn nén cảm xúc, khẳng định mạnh mẽ mong ước thái bình. Tóm lại, nguyễn
trãi luôn có sự giao cảm với thiên nhiên trân trọng yêu thiên nhiên từ những
thứ bình dị, từ đó bộc lộ niềm khát khao, mong ước nhân dân có cuộc sống yên
bình, hạnh phúc.
xem thêm: gia sư dĩ an bình dương
xem thêm: gia sư dĩ an bình dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.