Gia sư ở Bình Dương nhận thấy Nỗi nhớ đong đầy theo năm tháng, chồng chất. Người ở lại khô héo ngóng trông , lắng nghe tin nhạn, mà kẻ đi vẫn lần lữa phương xa không trở về nhà, mặc cho người chinh phụ một mình đợi chờ đối diện với ngọn đèn khuya vô tri vô giác.
Ngoài rèm thước chẳng mách tin
Trong rèm dường đã có đèn biết chăng
Đèn có biết dường bằng chẳng biết
Lòng thiếp riêng bi thiếp mà thôi
Buồn sầu chẳng nói nên lời
Hoa đèn kia với bóng người khá thương
Ngọ đèn khuya trong thơ ca, văn chương gắn liền với nỗi nhớ
Đèn thương nhớ ai
Mà đèn không tắt
Hình ảnh ngọn đèn trong đêm khuya và hành động rọi bóng đèn trên vách
càng tô đậm nỗi cô đơn của người chinh phụ vì chỉ có mình đối diện với chính
mình. Nàng cô đơn trong tình yêu của mình, nàng cô đơn trong nỗi nhớ và cô đơn
trong chính cuộc hôn nhân của mình từ khi người chồng xông pha vào nới gió cát
dầy gian lao, nguy hiểm, nàng trở về buồng cũ chiếu chăn cô độc, lẻ loi. Vợ
chồng như một đôi chim uyên, vậy mà giờ lẻ bóng đi một người, trách sao người
chinh phụ lòng đau như cắt chẳng nói nên lời bi thiết sầu thảm với những nỗi
niềm không biết chia sẻ cùng ai.
Nghệ thuật đối tương đồng ngoài rèm trong rèm
câu hỏi tu từ, cùng với câu cảm thán hoa đèn kia với bóng người khá thương, như
tiếng lòng sầu kín thốt lên của người chinh phụ bộc lộ tâm trạng rối bời, mong
chờ, khát khao mối đồng cảm, se chia cho tình cảnh lẻ loi, cô đơn của nàng.
Gà eo óc gáy sương năm trống
Hòe phất phơ rủ bóng bốn lên
Gia sư Bình Dương thấy rằng câu thơ miêu tả khung cảnh hoang tàn, đêm
khuya quạnh vắng nghe rõ một tiếng gà gáy eo óc và buổi chiều tà với cây hòe rủ
bóng bốn lên. Những hình ảnh ước lệ tượng trưng, miêu tả diễn biến tâm lí thông
qua hành động, ngoại cảnh.
Cảnh càng nhuốm màu tâm trạng khi quyện cùng với
tình người sắt son. Người chinh phụ thức suốt năm canh, chờ đợi dai dẳng từ sớm
đến chiều tà vì quá thương nhớ chồng. Ngày tháng chồng chất, người chinh phụ
vẫn đợi chờ. Đối với nàng thời gian đợi chờ như những bước chân chậm rì kéo dài
nỗi khổ không biết đâu là tận cùng.
Khắc giờ đằng đẵng như niên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.